Stand Beautiful – Vượt qua sự bắt nạt của người khác

Đây là bài diễn thuyết đầu tiên của Chloe Hodwart tại Tedx SantaBarbara - California, Mỹ. Bài diễn thuyết của cô bé 16 tuổi thực sự đã truyền cảm hứng cho tôi, vì vậy, tôi đã lược dịch bài diễn thuyết của cô bé tại đây. Phần dịch hoàn toàn dựa trên cảm nhận, không dịch chính xác từng từ của cô bé. Hy vọng nhận được những đóng góp của bạn nếu như có chỗ nào chưa thực sự hay. Cám ơn bạn rất nhiều! xoxo

0
1205

Chỉ riêng ở Mỹ, cứ mỗi 10 tích tắc lại có một học sinh bị bắt nạt. Mỗi ngày, có 160.000 học sinh bỏ học chỉ vì họ bị bắt nạt. Mỗi năm, có 187 triệu giờ của sợ hãi, đau khổ và chán ghét. Và đó chỉ là những con số được báo về.

Tôi hiểu thế nào là bị bắt nạt khi tôi mới học lớp 10. Tôi đã bị đánh khi tôi đang học ở một trường tư. Ngôi trường tôi học không phải là trường dành cho học sinh cá biệt, mà đó là một ngôi trường kiểu mẫu, bất cứ ai cũng muốn cho con theo học. Nhưng tôi lại bị bắt nạt chính ngay ở ngôi trường đó. Lý do ư? Chỉ vì tôi có bàn chân dị thường.

Câu chuyện của tôi bắt đầu khi tôi sinh ra với một bàn chân bị tật. Cha mẹ tôi đã biết tôi bị dị tật từ trong bào thai, nhưng họ vẫn nuôi hy vọng rằng dị tật của tôi không quá nghiêm trọng. Và khi tôi sinh ra, lành lặn, cha mẹ tôi thực sự rất hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn bị dị tật ở chân, chân tôi thiếu mất 7 cái móng. Vậy thì đã sao? Tôi vẫn thở, vẫn khóc, vẫn khỏe mạnh. Một chút dị tật ở chân chẳng là gì ghê gớm đối với cha mẹ tôi.

Bàn chân của Chloe sau khi đã trải qua 4 đại phẫu và hàng loạt tiểu phẫu khác nhau.

Tôi được phẫu thuật lần đầu khi tôi sáu tháng tuổi. Sau đó, tôi phải mang một đôi giày đặc biệt và được tiến hành nhiều cuộc phẫu thuật khác. Tôi được các cô chú tập cho những bài vật lý trị liệu để tôi có thể đi, chạy nhảy và bơi lội.

Bố mẹ tôi luôn có thái độ tích cực với dị tật của tôi. Họ vẫn thường nói với tôi rằng” Con được tạo nên từ những điều tuyệt vời và xinh đẹp. Bàn chân con làm cho con trở nên đặc biệt hơn.” Và tôi đã tin rằng tôi có siêu năng lực. Tôi tin rằng ở tôi có bí mật và sự độc đáo riêng mà không ai có. Tôi khác biệt và tôi tự hào về điều đó.

Nhưng khi tôi học lớp 10, tôi bị đánh chỉ vì đôi bàn chân có tật. Tôi bị túm lại, giày và tất của tôi bị xé ra. Và đôi chân tật nguyền của tôi lộ ra. Tôi cảm thấy mình như một con quái vật được trưng bày trong rạp xiếc. Tôi thét lên “Không, không, không” … Nhưng họ không nghe thấy. Họ vẫn cố tình đùa giỡn trên bàn chân có tật của tôi, vẫn có tình lôi phần cơ thể mà tôi không muốn cho ai thấy ra.

Tôi có lên tiếng không? Tôi có giá trị không? Cơ thể tôi có thực sự gớm ghiếc vậy không? Tôi bị lôi ra làm trò đùa, và tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ về phần cơ thể mà tôi từng được bảo nhờ nó mà tôi trở nên đặc biệt. Tôi cảm thấy mình rạn vỡ và không biết làm sao để có thể lành lặn trở lại. Tôi không nói chuyện với ai trong lớp học. Tôi cảm thấy cô độc và bắt đầu bị trầm cảm. Tôi khóc và ngủ thiếp đi, rồi tôi lại thức dậy và lại khóc. Tôi không thể tập trung học. Mỗi khi tôi cần ôn thi, những gì tôi nghĩ trong đầu là bàn chân tật nguyền của tôi. Tôi bắt đầu đi điều trị tâm lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình vô hình trong thế giới này.

Tôi không phải là người duy nhất rơi vào tình trạng đó. Gần 30% học sinh thường xuyên bị bắt nạt rơi vào tình trạng trầm cảm. 11% trong số đó nghĩ đến việc tự tử. Thời khắc vào tháng 11 năm đó sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong ý thức chấp nhận bản thân của một đứa trẻ. Tôi biết điều tôi vừa nói quá là triết lý cho một đứa trẻ 16 tuổi, nhưng đó là sự thực. Không ai có thể hiểu được điều tôi đã trải qua nếu họ không có đôi bàn chân như tôi đã có.

Sau đó ít lâu, tôi có một cơ hội tuyệt vời. Tôi được gặp Bono, một con người giàu lòng nhân ái, ca sĩ chính của nhóm nhạc U2. Tôi được động viên để kể ra câu chuyện của mình cho ông ấy nghe. Sau khi nghe xong, ông nói rằng: “Chloe, những gì xảy ra với cháu là bất công. Chloe à, khi mà cháu nói ra sự thật, nói ra điều đúng đắn và tốt đẹp thì lời nói của cháu sẽ là một cú đấm. Đó không phải là một cú đấm thật, mà là một cú đấm ngôn từ. Cú đấm đó sẽ khuyến khích những người khác cùng lên tiếng.”

Chloe và Bono

Người ta hỏi rằng tôi có sợ khi nói chuyện với một người nổi tiếng như Bono hay không? Tôi đã trả lời không, vì tôi biết tôi nói ra sự thật. Những lời Bono nói ngày ấy đã hoàn toàn thay đổi tôi. Những lời đó truyền cảm hứng cho tôi, kéo tôi ra khỏi vực thẳm, ra khỏi nơi tôi ẩn mình. Tôi nhận ra rằng mình cần lên tiếng. Tôi sẽ lên tiếng cho những ai không có cơ hội để nói ra, để giúp những người khác không cảm thấy cô độc như tôi đã từng. Chính những lời Bono nói làm tôi bắt đầu nghĩ đến, nếu như tôi vẫn đứng vững và rạng rỡ thì sao? Nếu tôi có thể truyền cảm hứng cho mọi người tự yêu lấy sự độc đáo của mình, cảm thấy hạnh phúc với những gì họ có? Lúc đó, những trận đòn của tôi sẽ không vô ích, và nó không còn là một trận đòn nữa. Tôi nhận ra rằng: chúng ta – loài người – đều là những sinh vật xinh đẹp. Những phần cơ thể mà xã hội cho rằng chúng xấu xí, gớm ghiếc, không bình thường làm cho chúng ta trở nên độc đáo. Chính sự khác biệt làm nên chúng ta là ai. Và đó chính là điều đáng để mừng.

Kintsugi – Nghệ thuật gắn lại đồ sứ bị vỡ. Chloe đã nhắc cho tôi nhớ, cho dù bạn đã từng rạn vỡ, bạn vẫn có vẻ đẹp riêng.

Tôi đã nhận ra, tôi không phải là người duy nhất bị tổn thương trong thế giới rộng lớn này. Tôi đã bước ra ngoài và gặp gỡ nhiều người khác nhau về hình thể cũng như về đẳng cấp xã hội, điều kiện kinh tế. Họ cũng tổn thương như tôi đã từng, cũng bị bắt nạt như tôi đã từng.

Một lần, tôi gặp một thanh niên trẻ với một quá khứ đầy nước mắt. Anh ấy nhìn tôi và nói: Này, nhìn xem, em và tôi, chúng ta chẳng có gì chung cả. Em là một đứa trẻ, da trắng, con nhà thượng lưu. Làm sao em có thể hiểu được những gì tôi trải qua.

Sau đó, tôi kể cho anh câu chuyện của tôi, anh ấy nói: Wow, tôi đã nghĩ em không thể nào hiểu tôi, nhưng có vẻ như em hoàn toàn hiểu được. Và anh bắt đầu kể câu chuyện đời anh cho tôi nghe.

Tôi nhận ra tôi không đơn độc. Chúng tôi đều bị tổn thương. Thật buồn khi chính sự tổn thương đó lại là sợi dây liên kết chúng tôi lại với nhau.

Tôi nghĩ đây là lúc nên định nghĩa lại cái gì gọi là bình thường. Bàn chân có tật của tôi là sự bất thường đối với xã hội, nhưng với tôi nó là bình thường. Trong thực tại của tôi, chúng là bình thường. Các bạn biết không, thực tại của mỗi người là khác nhau Có thể là bạn lớn lên ở một khu dân cư có nhiều vấn đề. Hay là bạn có màu da khác với số đông. Hoặc cũng có thể bạn có xu hướng tính dục khác với bình thường. Hay tôn giáo của bạn khác với số đông, hoặc chỉ là bạn quá xuất sắc trong môn toán.Tại sao chúng ta phải cố gắng hòa tan để trở thành một thành viên trong cộng đồng, biến mình vào chuẩn mực bình thường trong khi mỗi người chúng ta là một cá thể hoàn hảo theo chỉnh thể không hoàn hảo của chúng ta.

Mỗi người trong chúng ta đều có sự bất an. Một phần của họ ước rằng họ đã không ở đó, hay là cố gắng để lẩn trốn. Nhưng bạn không hề cô đơn. Tôi cũng không cô đơn. Tất cả chúng ta đều có vấn đề ở đâu đó, và đang cố giấu đi. Cho dù bạn là người đi bắt nạt hay bị bắt nạt, thì chúng ta đều giống nhau. Chúng ta đều có những tổn thương bên trong trong một thế giới đầy những vụn vỡ.

Chúng ta đều có những tổn thương bên trong

Nhưng mọi việc không dừng ở đó. Tôi thật sự tin rằng khi người ta cảm thấy mình tốt đẹp, người ta đã không bắt nạt người khác. Người đi bắt nạt bị tổn thương, và họ làm tổn thương người bị bắt nạt. Tôi đã bị tổn thương. Vết sẹo không thể xóa, nhưng vết thương đã lành.

Nếu như chúng ta có thể thấy nét đẹp ẩn dấu đằng sau những vết rạn vỡ. Nếu những người tổn thương có thể học cách yêu thương chính họ, yêu cả những phần họ đã cố gắng dấu đi. Sẽ ra sao nếu như chúng ta đứng dậy từ những tổn thương, chấp nhận sự không hoàn hảo của chính chúng ta một cách hoàn hảo. Nếu như chúng ta đứng đó, rạng rỡ – stand beautiful.

Tôi đã nghĩ rất nhiều về những bạn gái đã bắt nạt tôi. Lần đầu tôi đã không hiểu. Rồi tôi bắt đầu sợ hãi. Và tôi giận dữ trong một thời gian rất dài. Nhưng tôi đã bắt đầu chấp nhận bản thân mình. Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao họ lại làm vậy với tôi. Họ đã có những bất an gì? Sao họ lại làm tổn thương tôi như vậy. Và tôi dần hiểu ra. Từ trong sâu thẳm, họ cũng đã bị tổn thương và họ không biết làm cách nào để giải quyết những đau đớn đó. Khi hiểu ra, tôi đã tha thử cho họ. Tôi hiểu rằng đời tôi sẽ tốt đẹp hơn nếu tôi không giữ những đắng cay trong lòng. Có thể tòa án vị thành niên xử tội họ, phạt họ trong chốc lát, nhưng vết thương của tôi cần thời gian để lành lại.

Khi mà tôi có thể tha thứ cho họ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi có thể tìm lại được niềm vui từ cuộc sống xung quanh. Nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy.

Bắt nạt như mầm bệnh, khong thể nào ngăn chặn được. 1/4 trẻ vị thành niên nói rằng họ đã bị bắt nạt. 1/5 cho biết họ trải qua tình cảnh bị bắt nạt theo một cách nào đó. Đó là vòng tuần hoàn đầy khó khăn. Mỗi tháng, gần 282,000 học sinh bị đánh tại trường trung học. 1/3 học sinh nghe đồn rằng bạn bè họ bị dọa giết. Ở mức độ trẻ hơn, cứ 7ph một đứa trẻ bị bắt nạt ở sân chơi, và 85% các trường hợp không được người lớn phát hiện.

Rất nhiều đứa trẻ trong thế hệ tôi được dạy về phòng chống bắt nạt. Chúng tôi được dạy phải hành động như thế nào khi bị trấn lột (fill someone bulk). Nhưng chúng tôi không thực sự hiểu điều đó. Ý của tôi là làm sao bạn có thể làm đầy người khác khi bạn đang bị tổn thương (đoạn này có dùng biện pháp tu từ, mình không dịch suôn sẻ được)

Chương trình này được báo cáo thành công 80 – 90%. Nhưng thông điệp của chương trình đã không theo chúng tôi đến tuổi trưởng thành. Khi tôi nhìn những người lớn quanh tôi, khi tôi mở tin tức lên, tôi nghe thấy bạo lực đầy rẫy ở thế giới của chúng ta. Tôi tự hỏi bao nhiêu trong số họ vẫn còn sự tổn thương do bị bắt nạt ngày nhỏ?

Gần đây, một vài người lớn nói với tôi rằng tôi đang làm quá lên. Chỉ là bàn chân thôi mà! Nhưng đó là bàn chân của tôi, cơ thể tôi, và không ai có quyền xúc phạm.

Tôi đã có một ý tưởng rằng: nếu như những người lớn đó cũng học được cách yêu và chấp nhận sự khác biệt của chính họ. Nếu như họ có thể đứng lên, bảo vệ những người yếu hơn họ. Nếu việc này bắt đầu, họ có thể đứng đó, rạng rỡ như tôi đang đứng đứng đây, trên sân khấu này, trước các bạn. Tôi mong rằng bạn đã có thể hiểu tôi là ai. Tôi là cô bé 16 tuổi, chọn đứng rạng rỡ trên bàn chân có tật của mình mỗi ngày. Sau khi bị bắt nạt, tôi đã ghét bỏ, đã thấy xấu hổ vì bàn chân của tôi. Nhưng bây giờ, tôi viết đi viết lại từ “xinh đẹp” lên vết thương trên bàn chân tôi, để nhắc nhở tôi rằng bàn chân tôi thật đẹp. Tôi viết nhiều đến nỗi mà tôi bắt đầu tin rằng bàn chân tôi thật đặc biệt. Bây giờ, tôi đứng vững trên một bàn chân không hoàn hảo trong mắt mọi người một cách kiêu hãnh. Và bây giờ bạn đã biết tôi có sự thôi thúc, tôi muốn thay đổi thế giới. Nhưng tôi vẫn cần sự giúp đỡ từ các bạn. Tôi cần tất cả các bạn cùng hành động, cùng nhận ra sự tổn thương của mình, của người khác và chấp nhận sự khác biệt của người khác. Chấp nhận sự khác biệt chính là chấp nhận sự bất an có trong mỗi chúng ta. Và mỗi người trong chúng ta đều hoàn hảo theo cách không hoàn hảo. Hãy yêu bản thân vì bạn xứng đáng điều đó. Hãy bỏ qua sự khác biệt, ôm vào lòng sự không hoàn hảo. Bạn xứng đáng được ca ngợi. Tôi chọn đứng rạng rỡ trước bạn ngày hôm nay vì tôi hiểu từ trong sâu thẳm con người tôi, tôi xứng đáng được ca ngợi. Và bạn cũng vậy! Hãy đứng rạng rỡ cùng tôi! Cám ơn bạn rất nhiều!

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here